Không đầu hàng số phận, Nguyễn
Ngọc Phương đã quyết tâm rời quê hương, rời vòng tay cha mẹ với mong
muốn… đổi đời. Hơn 30 năm kể từ ngày ấy, anh đã viết nên câu chuyện kỳ
diệu…
Mười năm không tin nỗi đau da cam
Sinh ra trên miền quê nghèo thuộc xã Quế An (huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng
Nam), Nguyễn Ngọc Phương là kết quả tình yêu của cựu chiến binh Nguyễn
Tấn Ngọc và cô gái thôn quê chân chất, đảm đang Nguyễn Thị Diệu. Thế
nhưng, niềm vui, sự kỳ vọng của cặp vợ Ngọc – Diệu ngắn chẳng tày gang,
khi đứa con thứ hai – Nguyễn Ngọc Phương – sinh ra với thân hình èo uột,
nhỏ thó và đầy những khối u trên người.

Thầy giáo Nguyễn Ngọc Phương và học trò.
Giữa chốn làng quê nghèo khó, bà con
trong xóm lại truyền tai nhau Phương sinh ra là “quả báo”, bởi những
nghiệp chướng mà ông Ngọc và bà Diệu gây ra trước đây, “đời cha ăn mặn
thì đời con khát nước”, đó là điều tất nhiên. Họ không cho con cái chơi
với Phương, thấy gia đình Phương là tránh né như bệnh dịch. Tuổi thơ anh
gắn liền với sự hắt hủi, ghẻ lạnh của bạn bè, chòm xóm.
May mắn thay, ba mẹ Phương rất mực thương con. Thấy con ốm yếu, bệnh
tật, họ chạy đông, chạy tây để tìm thầy chữa. Vốn không có kiến thức về y
học, nên cứ được ai mách nước có thầy hay, thuốc tốt là vợ chồng ông
Ngọc lại bồng con chạy đến. Từ Đà Nẵng đến Sài Gòn, hiếm có nơi nào mà
họ chưa đặt chân tới. Tài sản trong nhà cũng dần khánh kiệt theo những
chuyến đi. Thậm chí, có người bày về làm lễ cúng bái, xin bùa chú, rước
thầy mo…, vợ chồng ông cũng làm theo.
Trong thời gian đó, những đứa con khác của ông bà lần lượt ra đời, lành
lặn và khỏe mạnh. Niềm tin về “quả báo” đối với ông Ngọc ngày càng lớn,
nó thôi thúc ông phải làm gì đó để cứu con mình. Ông bán luôn căn nhà,
để có tiền thuốc thang cho Phương. Nhưng tất cả cũng chẳng làm Phương
khỏe lại, tay chân dần teo lại, khối u ở ngực ngày càng lớn hơn. 10
tuổi, Phương chỉ nặng 11kg.

Góc làm việc “tí hon”.
Tí hon nhưng ý chí khổng lồ
32 tuổi, nặng 20kg và cao không quá mặt bàn, đó là điều làm Phương luôn
nhận được cái lắc đầu ái ngại của nhiều người khi làm bất cứ việc gì.
Từ khi biết mình mang trong mình “nỗi đau da cam”, anh Phương luôn tự
nhắc nhở phải cố gắng học hành, vì chỉ có kiến thức mới giúp mọi người
thay đổi cách nhìn về anh.
10 tuổi, Phương xin ba đi học. Một lần nữa thương con, hằng ngày, thức
dậy lúc 4h sáng, cõng đứa con tật nguyền trên lưng, ông vượt chặng đường
6km, băng một ngọn núi, một con sông để đưa con đến trường. Cứ thế,
12km mỗi ngày, không quản nắng mưa Phương vẫn tới lớp lúc đúng giờ. Thế
nhưng phần nhà nghèo, 6 đứa con thơ dại, vợ chồng ông Ngọc chẳng thể nào
kham nổi, phần sức khỏe ông cũng đã dần “héo úa” sau bao năm dắt díu
Phương đi chữa bệnh. Vì vậy, khi Phương học đến lớp 2 đành chấp nhận
nghỉ học để giúp gia đình và nhường phần ăn học lại cho các em. Cho đến
tận bây giờ, Phương vẫn không nguôi tự trách mình: “Giá như lúc đó ba mẹ
không phải chữa bệnh cho tôi thì có lẽ các em tôi đã sống tốt hơn, ba
mẹ đỡ cực hơn và biết đâu tôi sẽ được đi học. Kể từ lúc đó, tôi mới thấy
được tình cảm của be mẹ. Tôi quyết tâm đi học nghề”.

Thầy Nguyễn Ngọc Phương tự tin trong vai trò MC của một chương trình văn nghệ.
Rời Quế Sơn, Phương bắt đầu rong ruổi
khắp đất Quảng Nam tìm thầy học nghề. May mắn đến với Phương khi anh đến
TP.Tam Kỳ (tỉnh Quảng Nam) và được nhận học nghề trong một tiệm sửa
đồng hồ. Thân hình “hạt tiêu” nhưng Phương rất sáng dạ, thầy dạy đâu
Phương biết đó. Nhanh chóng Phương trở thành tay thợ chính trong tiệm.
Chắt bóp dành dụm, Phương kiếm được số tiền đầu tiên. Phương nhớ lại:
“Tôi gửi một nửa về cho ba mẹ, nửa còn lại tôi tự mua đồ nghề để xin
thầy về quê kiếm sống. Nhưng ở quê, bà con vẫn không chấp nhận một đứa
“tàn phế” như tôi. Một lần nữa, tôi quyết định ra đi”.
Sau đó, Phương vét hết túi tiền để mua một vé xe đò, một mình vào Sài
Gòn học nghề với mong ước thay đổi số phận. Lúc đó Phương chỉ nặng 15kg.
Chẳng một người thân thích, Phương lê đôi chân vẹo vọ đi khắp nơi mong
có người thu nhận mình. Anh còn nhớ như in ngày ấy, mơ ước đến Sài Gòn
để tiếp tục công việc đồng hồ mong kiếm được thu nhập khá hơn. Một lần
nữa, may mắn và cũng là cơ duyên đã dẫn anh đến với nghề sửa xe máy. Anh
kể: “Tôi được một bác tên là Mai Thành Hoàng cho tôi ở lại tiệm học
nghề.” Nhờ thông minh, sáng dạ, học nghề được 3 tháng Phương “lên chức”
thợ cả.
Anh khăn gói trở vở quê hương sau 10 năm kiếm sống ở nơi đất khách quê
người. Cầm trong tay số tiền 5,4 triệu đồng, là số tiền Phương gom góp
trong suốt 10 năm ở Sài Gòn, anh vay mượn thêm bạn bè để sắm chiếc xe
máy và đồ nghề sửa xe. Phương mở tiệm. Nhưng rồi cũng nhanh chóng “tàn
lụi”, bởi chẳng ai tin vào tay nghề của anh. Cứ vin vào lý do Phương là
người khuyết tật để ăn chặn tiền sửa xe. Không đủ khả năng chi trả tiền
thuê thợ và mặt bằng, gần 1 năm sau, Phương đành đứt ruột mà đóng cửa
tiệm.
Không đầu hàng số phận, Phương chuyển sang nghề “sửa điện tại nhà”. Với
bản tính nhiệt tình lại tỉ mỉ nên bất cứ khách hàng nào của Phương sau
một lần sửa cũng tin tưởng anh. Có người thương còn cho anh thêm vài
trăm nghìn. Phương vẫn hay nói đùa rằng: “Mình làm khó khăn hơn người ta
nên phải đặt uy tín lên trên hết. Nhưng cũng từ đó mà mình càng ngày
càng “đói” vì sửa mà nó lâu hư lại quá”. Cũng trong khoảng thời gian
này, Phương bắt đầu gắn bó với công việc mới tại Trung tâm chất độc màu
da cam Đà Nẵng.
Chúng tôi tìm đến địa chỉ 96 Đoàn Hữu Trưng, nơi Phương cùng cô em gái
thứ 5 đang sinh sống. Chúng tôi sẽ không thể nào nhận ra đây là chỗ ở
của hai anh em “da cam” cao chưa quá mặt bàn nếu không nhìn vào những
vật dụng “tí hon” trong nhà. Căn phòng trọ không rộng lắm nhưng luôn
sạch sẽ, gọn gàng. Ngồi vào góc làm việc, Phương tâm sự: “Thấy hoàn cảnh
hai anh em như vậy nên cô chủ nhà cho ở không lấy tiền. Tôi xin phép
đặt thêm tấm bảng “nhận sửa đồ điện tử” trước cổng, ai cần thì liên lạc,
tôi đến sửa tận nơi. Chắt chiu tiền trọ và tiền làm thêm, tôi sắm sửa
được chiếc bếp ga mini, chiếc tủ lạnh nhỏ để hai anh em nấu ăn chớ trước
đây toàn ăn cơm bụi”.
Không muốn làm phiền bà con hàng xóm, càng không muốn họ bàn tán về anh
em Phương như ngày ở quê, Phương luôn nhắc nhở em sống tốt, dù tật
nguyền nhưng cũng phải học cho được con chữ. Phương chạy đôn chạy đáo
xin cho cô em gái sinh năm 1988 vào học ở trường đại học Đông Á. Gánh lo
trên vai anh từ đó cũng nặng hơn. Một mực muốn phụ giúp ba mẹ già ở
quê, một mực muốn nuôi em ăn học. Vậy nên, giờ nghỉ của người khác và
giờ làm của anh. Trên xe luôn “thủ sẵn” sợi dây xu, ai gọi đâu là anh có
đó. Thậm chí ngày nghỉ, ngày lễ anh cũng luôn tay luôn chân…
BẠCH HƯNG (Người Đưa tin 15/9)